Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2011

Đón Chào Em_Xuthuanan!


Vương giả Miền Tây duy chỉ Mai vàng.
Làm sao biết được sắc Đào lúc xuân sang .
Không hồng Đào thì không biết Ông Đố già ra sao.
Wa...,Đào sao mà đẹp ngất ngây.
Quả trăm nghe không bằng mắt thấy,
Ai là tác giả của tuyệt tác này đây?
Thầy Đồ nhi nhân hậu, hài hòa như là Tiên... sư_XuThuanAn,chứ còn ai.

Em được sinh ra đời vào ngảy Quốc Tế Lao Động. Ngày mà cả thế giới phải nghỉ làm việc ''để đón Em Chào đời''.

Em là ai? Là người hay là Thánh nhân? Như bao người khác, Em cũng có Cha Mẹ sinh ra và nuôi Em trưởng thành. Em cũng đến trường tập học vần bắt đầu bằng chữ A.Có lẽ do duỵên lành nên Em được sống trong Thánh Địa Phật ở Sài Gòn để đi học và làm việc (Oh,xin lỗi Em không phải là Chú tiểu đâu nha).

Nhớ hoài một buổi chiều CN ngày... tháng...năm...Giữa thành phố Sai Gòn diễm lệ này, tôi không đi đâu hết mà chỉ thích vô Chùa nhìn ''Hồ Tĩnh Tâm''. Nhờ vậy mà tôi mới biết được em.

Em là ai? Và đang làm gì? Có lẽ nhiều người đã biết em là một Họa Sĩ,và Viết Thư Pháp, chỉ có mình tôi là mới biết thôi. Nói đến cái nghề này khắp nơi đâu cũng có. Nếu nhìn một cách bình thường thì Thư Pháp cũng  gọi là Thư Pháp. Nhưng nếu dùng tâm một cách khác thì sẽ cảm nhận được bầu tâm huyết của từng người được thể hiện qua nét cọ khác nhau.

Các nhân tự có khiếu bẫm sinh. Nhưng với Hội Họa do Em kiên nhẫn rèn luyện mà thành đạt.Đôi tay dẽo luyện của Em tôi tưởng là ''sức thần thông'' nào đó. Nhìn nét chữ lại càng thích hơn nghĩ là Bí Kíp gia truyền chứ. Nét bút của em không những đẹp mà  còn như luôn có nụ cười đi với nó.Mỗi một đường nét như một lời chào kháng giả. Cái đặc điểm mà tôi không tìm thấy ở những cây bút khác, có lẽ đó là Nghệ Thuật riêng của em.

Tôi thiệt là tệ, vì  ở không xa lắm mà tôi hỏng chịu tìm tri kỷ. ''Nghệ Thuật'' đây mà tôi hỏng biết ''Thi - Họa'' gì hết trơn, có đáng tiếc không chứ! Ai biểu nó Đẹp mà không ''Kiêu xa'',  Sống mà không xao động. Tình  như thơ mà ai biểu hỏng ''vấn vương'' làm chi.

Ừ,tuy nó lặng lẽ mà có sức quyến rũ. Nó đứng im mà chinh phục được những trái tim đã và đang Yêu tìm đến với nó.Tuy nó không một lời nhưng cũng đưa được tâm người vào ung dung thanh thản.Tuy chầm chậm mà như cuốn hút người đi khắp muôn phương.

Trong lòng tôi những tác phẩm của em luôn là tuyệt tác. Dù nó có lẫn vào đâu tôi cũng nhận ra Thư Pháp của em. Vâng, Tuy  không thướt tha nhưng nó  như bay bổng. Tuy không lộng lẫy nhưng Ân tinh sâu lắng.Thủng thỉnh ngắm nhìn, tuy không nói một lời nhưng tôi vẫn nghe được lời thì thầm  trong tranh.  Tuy chỉ lần đầu biết đam mê  nhưng Tranh ơi ''em'' đã làm rung động trái tim tôi rồi. Tình như mộng nhưng sao mà  đẹp đến ngất ngây. Mỹ nhân trong Tranh ơi, sao tôi thấy ngại ngùng quá, vì sợ  rằng khi nói iu ''em''  trái tim tôi sẽ màu xanh. Bây chừ  tôi chỉ cảm nhận một điều đơn giản là tôi thích ''em'' chỉ vì biết đó là ''em''. Thật tuyệt vời vì chỉ nhìn ''em'' mà như thấy cả bầu Trời.

Vâng, xin cảm ơn Cha Mẹ của Em đã sinh cho đời một Nghệ Nhân tuổi trẻ tài đức quá tuyệt vời, Phụ Mẫu  của Em hãy hãnh diện về Em đi.Tuy tôi đã già nhưng cũng thấy mãn nguyện là được quen biết Em, được học viết Thư Pháp, làm ''Co Do''....Tôi vẫn tin là ''ngày sau'' sẽ là tri âm cùng với nàng tiên trong tranh.

Em là ai? Ai muốn biết đến Anh Họa Sĩ với đôi tay vàng hãy liên hệ với Xuthuanan...nha! Hãy thử đi những điều trăm nghe không bằng mắt thấy mà. Nghệ thuật đối với em,của riêng em tôi chỉ hiểu một điều đơn giản là: Nếu mình có tài mà đem tài năng đó nói và truyền đạt cho người khác biết, đó là điều tốt. Nhưng nếu có tài mà người khác biết đến chinh phục lại mình đó mới là thật tài.Đó mới là tài đức song song. Và nhớ nha đó là XuThuanAn.
Còn gặp nhau thì hãy cứ cười!kaka...Ngài...của XuThuanAn
Còn gặp nhau thì hãy cứ vui!kaka...
Nước biển Đông không đong đầy tình Mẹ.Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha.
Nhẫn một chút sóng yên gió lặng
Lùi một bước biển rộng Trời cao.
Sơn thủy thanh cao bất tận,
Ở trần mà những tưởng lạc cảnh trường sanh.





Tacgia:LuuNgocTinhAnh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét