Cuộc sống muôn màu, muôn vẻ. Có đắng cay cũng có ngọt bùi. Nó như được an bày từ trứơc giờ chỉ là việc lập lại. Những gì trong cuộc sống xảy ra hôm nay làm sao ai biet được ngày mai sẽ ra sao. Cuộc sống đang yên đang lành đâu ai biết được tai họa ụp xuống bất cứ lúc nào. Đó có phải là Vô Thường không? Những ngày còn gặp nhau đây thi hãy cứ vui! Biết đâu khi đến cái gì gọi là '' phút cuói cùng'' dẫu có nuối tiếc thì cũng muộn màng. Tại vì sau cái giây phút ấy mãi mãi đời này kiếp này sẽ không còn nhìn thấy mặt nhau nữa. Nếu có duyên thì chỉ mong có thể ở kiếp sau mà thôi. Nghe sao quá phủ phàng phải không? Ví như chuyện của Me một em bé kể: mới hồi chiều con bé vẫn còn quấn quít bên tôi, vậy mà...giờ nó bị nước lũ cuốn trôi mất tiu rùi...Đau xót cho ai không còn con nữa, hay đau xót cho em còn thơ dạy quá. Có lẽ em cũng không biết là mới 7 tuổi đời mà em nở để lá xanh rơi bỏ lá vàng...Nghe mà đứt ruột không? Nghe xót xa vô cùng phải không. Oi, cuộc sống mến yêu ơi, còn bao nhiêu sự bẻ bàng như thế? Chấp nhận mà không cam tâm có phải không?
Rồi lại có một ai kia trong cơn bàng hoàng không thể tả.Một ai kia cũng hiểu Cha Mẹ nuôi con không tính ngày tính tháng. Nên con đã âm thầm khắc cốt ghi tâm công ơn ấy Me Cha. Con vẫn biết dẫu có cõng Cha Mẹ cả hai vai đi khắp Thái Sơn núi cũng không đền đáp Ơn nghĩa sinh thành ấy. Do vậy trong cơn đau thắt ruột của Mẹ nằm trong bệnh viện bao nhiêu thi con cũng nhập viện với Mẹ bấy nhiêu ngày. Mẹ thức bao đêm trường thì con cũng oằn oại bên Mẹ trắng bấy nhiêu đêm. Nhưng ai mà có bếit ai mà có hay, trong lúc quá mõi mòn khi con vừa chợp mắt thì Mẹ mãi mãi đi vào giấc ngủ nghin thu rồi.Ơi hỡi Mẹ yêu ơi, Mẹ thì đang yên giấc nhưng sao lại xé nát tim con rồi. ƠI hỡi Mẹ yêu! Ơi hỡi Mẹ yêu!
Vâng, đó là chuyện hợp tan thường tinh mà! Nó như một định mệnh ở trên đời này không một ai tránh khỏi.và song song của nó là Hợp Tan, Nở Tàn, Sinh Tử,Có Không.
Có Hop Nở Sinh như cái mới bắt đầu. Có thể là nó đẹp và nó luôn biến đổi với vạn vật.Ví như khí tiết xuân như mở ra kỷ nguyên cho một năm, là sự bắt đầu thêm một tuổi của đời người. Vâng, mùa xuân cho ta rộn rã tiếng cười thật vui tươi bên nồi bánh bánh chưng, bánh tét cả trong những buổi sum hợp gia đình đầu năm. Vâng, ngày đầu năm còn lộc của những bao lixi đỏ thắm để mừng tuổi chúc thọ ông bà. Rồi cũng có một Ba Mẹ chuẩn bị sẵn bao lixi để chở đón con về mừng tuổi. Chờ một chiếc xe qua. Rồi nhiều chiếc xe qua...mà con đâu hỏng thấy.Trông đến mỏi mòn...bàng hoàng như chết đứng, làm sao ai mà ngờ hôm nay đưa con bằng chiếc xe tang. Làm sao cất tiếng kêu đây! Hỡi con ra đi không nói một lời. Bao nhiêu tinh thương đang ấp ủ để dành lúc con về, bao nhiêu hoài bảo đang đợi giờ đã bay theo khói với chiếc ly hương.Vâng, sự thật đây mà Mẹ không muốn chấp nhận. Nó như một sự tàn khốc mà từng thấy ở trên đời này. Thật quá phủ phàng sao chỉ đến với Mẹ của ''tôi''.
Nhắc nữa mà chi Tan Tử Tàn Không y như một cái gì đó bất di bất dịch mà đời người ai ai cũng phải đón nhận.
Oi! Xin Cảm Ơn Đời mỗi sớm mai Thức Dậy, ta có thêm ngày mới để Yêu Thương.
Tg:Luungoctinhanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét